“Điều vinh quang nhất của con người không phải ở chỗ không bao giờ vấp ngã mà chính là vươn lên sau mỗi lần ngã."
Thời gian cứ trôi đi lặng lẽ, đều đặn và nhịp nhàng để duy trì sự sống. Cùng với đó, chông gai và thử thách như một thứ dư vị không thể thiếu, tô điểm làm thi vị hóa cuộc sống của chính mỗi chúng ta. Vậy nếu nó quan trọng và đặc biệt như thế, tại sao chúng ta thay vì sợ sệt, né tránh thì không thử một lần đón nhận và hiểu thấu?

Có bao giờ giữa dòng đời tấp nập và nhộn nhịp này, bạn cảm thấy cô đơn và lạc lõng? Có bao giờ giữa guồng quay cuộc sống này, bạn cảm thấy mệt mỏi và muốn buông xuôi? Ắt hẳn là, trong dòng chảy cuộc sống xô bồ, tất bật và đầy rẫy chông gai này ai cũng từng phải đối mặt với những cảm xúc tiêu cực ấy. Cuộc sống muôn hình vạn trạng khiến chúng ta chẳng ai lường trước điều gì sẽ xảy đến vào ngày mai. Như ông bà ta vẫn có câu: “Đời ai học được chữ ngờ”. Bất cứ chuyện gì cũng có thể xảy ra cho dù là điều bạn không bao giờ ngờ tới. Thế nên, khó khăn và thử thách sẽ không lánh mặt bất kì ai. Không người này thì người khác, không lúc này thì lúc khác. Nhưng đó lại chính là một phần quan trọng của cuộc sống. Bởi có con đường nào bước đến cánh cửa thành công mà trải thảm hoa hồng? Nếu có con đường ấy, xin nhớ rằng hoa hồng có gai. Những chiếc gai ấy nhỏ thôi nhưng khi đâm vào da thịt, chúng vẫn khiến ta chảy máu. Vì thế mà khi đi trên tấm thảm hoa hồng, ta vẫn sẽ đau, vẫn sẽ ngã vì những chiếc gai mà thôi. Nhưng điều quan trọng không phải chúng ta vấp ngã bao nhiêu lần mà quan trọng hơn cả là chúng ta hiểu được gì, học được gì sau những lần vấp ngã ấy.
Tuổi trẻ - độ tuổi ai cũng khát khao được sống mãi. Tại sao thế? Bởi tuổi trẻ cho chúng ta cái quyền tự do lựa chọn những gì mình thích, làm những gì mình yêu. Bởi tuổi trẻ cho ta nhiều cơ hội, cho ta thời gian tạo dựng tương lai. Bởi sống với tuổi trẻ là sống với niềm đam mê mãnh liệt, sống với trái tim nhiệt huyết cháy bỏng, sống với ngọn lửa rực cháy soi sáng bước đường đôi chân. Nếu đã được hưởng một “đặc quyền’ như vậy, hà cớ gì chúng ta phải sợ sệt vì những lần thất bại? Tại sao chúng ta phải sụp đổ khi vấp ngã cho dù vẫn còn thời gian và khối óc? Vậy nên bạn à, hãy luôn sống hết mình, hãy luôn đón nhận những điều xảy đến với mình bằng trạng thái tích cực nhất dẫu nó có tồi tệ đến đâu. Bởi “đối diện với gian nan khốn khổ không thể tránh khỏi, nghĩ thấu chính là thiên đường, nghĩ quẩn chính là địa ngục”. Bởi bạn có biết ngoài kia có bao nhiêu em nhỏ mồ côi? Còn bao nhiêu em nhỏ không được đến trường? Những người khó khăn họ trang trải cuộc sống bằng cách nào? “Nếu xe bị hỏng và bạn phải dắt bộ một quãng đường, hãy nghĩ đến những người khuyết tật chỉ mong có thể tự bước đi vài bước”. Hãy luôn nhớ, bên ngoài kia còn rất nhiều người khó khăn, bất hạnh hơn bạn đấy.
Bạn có biết tấm gương về anh chàng người Úc mắc hội chứng rối loạn genetetre-amelia? Căn bệnh mắc ngay từ khi sinh ra ấy khiến anh không có cả tay lẫn chân. Tất cả những gì Thượng đế ban cho anh chỉ là một thân hình cùng một bàn chân với hai ngón duy nhất. Suốt tuổi thơ, Nick phải đối mặt với nhiều vất vả ở trường lớp, thường xuyên bị tuyệt vọng và cô đơn. Ban đầu, Vujicic chỉ biết ở yên một chỗ, hàng ngày cầu nguyện mà không hề hành động theo hướng tích cực, mọi thứ với anh dường như hoàn toàn tuyệt vọng. Anh nói với Chúa rằng, nếu lời cầu nguyện của anh không được hồi đáp, anh sẽ không bao giờ cầu nguyện nữa. Nhưng sau khi đọc được một bài báo về người đàn ông khuyết tật giống anh nhưng đã có ý chí vươn lên thế nào, Nick nhận ra may mắn chỉ đến khi chúng ta hành động một cách bản lĩnh và quyết tâm. Anh bắt đầu tự làm mọi thứ cá nhân như chải tóc, đánh răng, cạo râu. Tiếp sau đó, dường như mọi thứ càng bất ngờ hơn khi Nick học chơi thể thao như tennis, golf, bơi lội. Thậm chí anh còn biết chơi trống. Bạn có biết tốc độ đánh máy của chàng trai ấy không: 45 từ/phút. Dường như điều này cũng không phải nhiều người làm được.
Khi học cấp 2, Vujicic đã tích cực vận động kêu gọi quyên góp cho một tổ chức từ thiện địa phương và các phong trào vì người khuyết tật. Lên 17 tuổi, anh bắt đầu được mời diễn thuyết và tự mình lập ra tổ chức phi chính phủ Life Without Limits. Năm 2005, Vujicic được trao Giải thưởng công dân trẻ Australia được tổ chức hàng năm. Thành công tiếp nối thành công, giờ đây anh ấy đã có một gia đình hạnh phúc với vợ và con. Đối với tôi, cuộc đời của Nick không phải là một câu chuyện cổ tích giữa thời hiện đại, không phải nhờ sự may mắn kì diệu nào hết. Chẳng có phép màu nào xuất hiện. Mà nó được tạo nên nhờ chính tinh thần tự lực, khát khao được sống và vươn lên mãnh liệt, không hề gục ngã trước nghịch cảnh bản thân của Nick, khiến anh trở thành một huyền thoại sống, một nguồn cảm hứng cho bao người.
Vậy bạn hơn anh ấy ở chỗ bạn có đôi tay, có bàn chân và hơn cả thế, bạn có tuổi trẻ. Nhưng liệu bạn có hơn Nick ở ý chí kiên cường, không chịu gục ngã? Tại sao còn ngại ngần thử thách, tại sao không dám đứng lên bước tiếp ?Không phải cố gắng nào cũng sẽ được đền đáp. Nhưng thà cố gắng để rồi không hối hận, còn hơn hối hận vì đã không cố gắng. Ngã dù có đau đến mấy, đừng bỏ cuộc và vùi mình trong bóng tối mà hãy đứng dậy làm lại từ đầu bằng chính đôi tay và khối óc của mình. Bởi cuộc đời của bạn, bạn không làm chủ thì ai sống cho bạn đây? Bố mẹ sao? Không đâu, họ đã dành hết phần đời còn lại để yêu thương và sát cánh bên bạn rồi đấy, giờ là lúc phải để họ nghỉ ngơi và báo đáp phần nào những hy sinh thầm lặng mà họ dành cho bạn.Nếu biết trước mình sẽ phải trải qua khó khăn, vậy tại sao thay vì lẩn tránh hay phủ nhận, không chuẩn bị cho mình một tâm thế vững vàng nhất, một bản lĩnh kiên cường mà không khó khăn nào đánh bại được? Tôi đã từng nghe được một câu hát: “Có ai không sai lầm, chắc cuộc đời buồn lắm”. Câu hát ý cứ mãi vang vọng trong tôi, bởi dường như nó chính là một chân lý cuộc sống: Thất bại sẽ cho bạn rất nhiều bài học, hãy thấu hiểu chứ đừng sợ sệt nó, hãy cảm ơn chứ đừng đổ lỗi, đừng coi thất bại là bi đát, là thảm thương, mỗi thất bại sẽ khiến bạn thêm mạnh mẽ và trưởng thành.
“Khi mọi thứ dường như đang chống lại bạn, hãy nhớ rằng, máy bay cất cánh bằng cách bay ngược chiều gió chứ không phải xuôi chiều gió.” Đó là câu nói của Henry Ford – một doanh nhân đồng thời là nhà sáng lập người Mỹ. Mỗi khi cảm thấy đã quá mệt mỏi, hãy nghĩ đến câu nói này nhé. Bởi, bạn sẽ không phí hoài công sức đâu khi nỗ lực để bay cao, bay xa bằng chính đôi cánh của mình trên bầu trời xanh thẳm bao la. Thế nên, đừng gục ngã giữa cuộc đời, bạn nhé!